Lại một mùa nước nổi sắp về với vùng đất miền Tây Nam Bộ. Ngoài chợ, người ta đã bắt đầu bày bán cá linh non, một sản vật mà thiên nhiên ban tặng cho người dân đồng bằng sông Cửu Long vào mùa nước lũ tràn đồng. Song những mùa lũ gần đây rất khác so với ngày xưa. Gần như lũ không về, có lẽ do những công trình đê bao rồi đập thủy điện gây ra… Cá tôm cũng theo đó mà vơi dần. Bây giờ, nếu muốn ngắm nhìn những cánh đồng nước lũ trắng xóa có lẽ chúng ta phải tìm về nơi thượng nguồn như Hồng Ngự, Tân Hồng… thì may ra còn nhìn thấy.
Lúc bé, Mùa lũ về là cả cánh đồng phía sau nhà tôi bao trùm một màu trắng xóa của nước, một màu xanh của mây trời. Mẹ lại rủ tôi bơi xuồng đi hái bông điên điển, hái bông súng trắng về nấu canh chua cá linh. Mùa nước lũ về cánh đồng sẽ xuất hiện nhiều loài cây mới. Nhiều nhất là điên điển, rồi bông súng trổ bông trắng cả cánh đồng, rồi thì cây rong, cây mã đề,…
Tôi thích nhất là được bơi xuồng đi chợ với mẹ. Gà vừa gáy sáng mẹ đã đánh thức tôi dậy để băng đồng nước lũ ra chợ Bình Tiên. Mùa nước lũ về thì đoạn đường mà tôi và mẹ phải bơi được rút ngắn phân nửa. Vì khi không có lũ thì phải bơi vòng một đoạn xa lắm mới tới được chợ. Hai mẹ con cùng bơi, tôi ngồi bơi mũi, mẹ bơi lái. Tôi thì cứ nghịch nước, hái rong, đuổi chim đuổi cò nên hầu như chỉ mình mẹ bơi. Cái xuồng ba lá nhỏ xíu xiu cứ băng băng vượt đồng nước giữa buổi sớm tinh sương như thế. Rồi khi xuồng ra khỏi Vàm Bà Việt hòa cùng sông lớn thì mẹ luôn miệng dặn dò tôi “Tới sông cái rồi đó. Ngồi cho đàng hoàng. Khỉ khọt chìm xuồng là chết như chơi nghen con”. Trước những cơn sóng lớn, tôi khép nép ngồi bó gối vì sợ. Đến chợ Bình Tiên mẹ buộc xuồng ở một bến sông quen rồi lên bờ đi chợ. Tôi ngồi giữ xuồng mà cứ trông cho mẹ mau xuống. Vì mẹ đi chợ sẽ có quà bánh. Khi là vài viên kẹo, khi là cái bánh da lợn, khi là cái bánh bông lan. Dáng mẹ tôi ngày xưa gầy gầy cùng bộ quần áo cũ sì, khâu vá nhiều chỗ. Nói thật ngày xưa nhà tôi nghèo hơn chữ nghèo, cực khổ trăm bề thế mà thấy vui, thấy ấm áp, thấy hạnh phúc.
Nhớ có lần cũng vào một ngày mưa tầm tả, con đường đất phía trước nhà trở nên lầy lội rất khó đi. Năm ấy tôi học lớp 9 trường thị xã. Không thể chạy xe đạp trên con đường trơn trợt ấy nên mẹ quyết định đưa tôi và con ngựa sắt băng cánh đồng nước lũ để tôi kịp buổi học. Tôi còn nhớ như in dáng mẹ còng lưng bơi giữa những cơn mưa rát da rát thịt và những cơn gió ngược thổi ập vào mặt. Mẹ trong chiếc áo mưa mỏng tang vẫn hì hụi bơi và bơi nhích từng chút một. Tôi thì ngồi ôm chiếc xe đạp nên không thể làm gì để phụ mẹ. Lúc ấy tôi thấy thương mẹ vô cùng, hai mắt tôi đã đỏ vì nước mưa hay nước mắt tôi cũng không biết nữa. Mẹ ơi! Con trai sẽ không bao giờ quên công ơn của mẹ, sẽ không bao giờ quên ký ức của ngày mưa lũ năm xưa. Ngày hôm ấy tôi trễ học nhưng tôi không hề buồn mà trái lại tôi thấy mình hạnh phúc vì có được tình thương của mẹ.
Mùa nước lũ cũng là thời gian những vườn táo của Bác Tư, bác Năm vào mùa chín rộ. Chúng tôi thường bơi xuồng ra hái trộm những trái táo hồng vàng ươm, ngọt lịm. Có bữa gặp chị Tí giữ vườn thì bọn trẻ chúng tôi sẽ được chị kể cho nghe những câu chuyện cổ tích. Thích lắm. Buổi tối trên đồng lũ ngày xưa rất vui. Cả cánh đồng tràn ngập ánh đèn của các anh các chú đi giăng câu giăng lưới. Thỉnh thoảng lại vang lên những câu hò, những bài vọng cổ làm ấm lên cả một không gian bao l a toàn sóng và nước.
Đó là những kỉ niệm về mùa nước lũ ngày xưa mà tôi sẽ không bao giờ quên. Những kỉ niệm một thời mà chẳng thể nào tìm lại được. Tất cả chỉ còn là ký ức !
http://viettruyen.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét