THERE IS NOTHING "IMPOSSIBLE" WITH TIME!
Nếu bạn chịu lục lọi, tìm tòi bạn sẽ phát hiện ra được, có rất nhiều người thành công và sống cuộc đời hạnh phúc, đều khởi đầu cuộc đời mình một cách khá muộn màn cụ thể cũng như bạn, là họ đã đi lầm đường, nhưng sau đó họ chấp nhận làm lại từ đầu và đi lên.
Ví dụ ở đây là Jack London-nhà văn hiện thực của Mỹ rất nổi tiếng. Thuở nhỏ, vì điều kiện gia đình nên ông ta đi làm trước khi đi học, nhưng sau quá trình lăn lộn ngoài đời thì Jack London mới nhận ra, chỉ có học là con đường duy nhất để thoát khỏi cảnh đói nghèo, và ông ta đã quay lại trường cấp 3 năm 19t, và hình như khi tốt nghiệp đại học cũng ở tuổi như bạn. Còn rất nhiều người khỏi đầu muộn hơn thế nữa, nhưng họ vẫn thành công, vì đối với họ: không bao giờ là quá muộn để làm lại từ đầu.
Không dừng lại ở đó, chính những thất bại và sai lầm thời trẻ là chìa khóa để họ rút kinh nghiệm và cải thiện lấy bản thân. Cho nên đối với trường hợp của bạn: nếu bạn nản lòng và nhìn thấy hoàn cảnh của mình như là một thất bại, bạn sẽ thất bại. Trái lại, nếu bạn xem đó là một bài học, bạn sẽ đứng lên và mạnh mẽ hơn người khác.
Cụ thể bạn đã không bỏ cuộc sau những lần thất bại, đức tính này chỉ có ở những con người thành công, vì trong đời việc thất bại là điều không thể thiếu, cái quan trọng là ai có đủ kiên nhẫn để đứng dậy sau mỗi lần thất bại.
Hiện tại nhiều người cùng độ tuổi như bạn đã có nhà, có cửa, có vợ con, nhưng chưa chắc sau này họ đã sống hạnh phúc như bạn, vì họ chưa bị thất bại, cuộc đời họ suôn sẻ, nhưng vào một ngày nào đó, khi họ bị thất bại về vấn đề nào đó trong đời, đảm bảo hầu hết họ sẽ gục ngã và không thể nào đứng dậy được nữa, vì độ tuổi để họ làm lại cuộc đời gần như đã quá muộn.
Đây là lời khuyên của những người thành công đi trước, mình gửi lại cho bạn: tuổi trẻ là độ tuổi nên học cách thất bại và đứng dậy từ thất bại-đây là chìa khóa để họ làm nên thành công, thiếu thất bại sẽ không có thành công, thất bại càng lớn, thì giá trị để ta học hỏi từ nó càng nhiều, sau đó hãy đứng dậy và ứng dụng bài học đó vào tương lai
Khi bạn đang chán nản và cần động viên thì chẳng có gì là sai lầm. Những điều bạn nói và cảm giác bạn đang trải qua chắc mình là người hiểu rõ hơn ai hết, vì có một thời mình đã như bạn, nhưng cái khác là khi bạn bị người ta xỉ vả, bị đàm tiếu, bị chửi là ngu, bạn đều ở thế bị động. Trái lại mình hứng chịu tình trạng đó trong thế chủ động. Mình cũng từng bị chửi, bị xỉ nhục, bị lăng mạ bởi những người gần gũi nhất, và những gì mình chịu còn tệ hại hơn bạn nhiều lần, nhưng mình muốn như thế, mình chủ động tìm những cảm giác như thế và mình phải bị xỉ nhục như thế mới có thể trưởng thành.
Mấy ai biết đồ ăn quí giá như thế nào khi họ chưa bị đói? Mấy ai biết tự do đáng giá như thế nào khi họ chưa bị cầm tù? Và mấy ai chịu trui rèn tài năng để trưởng thành khi họ chưa bị xỉ nhục…?
Một cục sắt vẫn mãi là cục sắt nếu nó được cất trong một nơi nào đó, được trưng bày ở một chỗ nào đó, rồi theo thời gian nó sẽ bị mòn, rỉ, bị hư hại và biến thành đồ vô dụng. Ngược lại, nếu cục sắt được nung trên lửa đỏ, được nện liên tục bởi những cái búa, được mài bóng bởi những viên đá mài… thì thanh bảo kiếm sẽ xuất hiện, cây đao quí sẽ thành hình, hay là một con dao có giá trị liên thành. Chất vẫn như cũ, vẫn là sắt, nhưng lượng đã thay đổi. Một cục sắt rỉ đáng giá bao nhiêu? Một thanh bảo kiếm đáng giá bao nhiêu?
Mặt dù trên đời có nhiều loại thiên tài, có người chuyên về toán học- tính toán tỉ mĩ từng chi tiết, có kẻ làm trùm trong lĩnh vực âm nhạc-thả hồn theo mây gió, người có biệt tài vẽ vời ra những bức họa tồn tại cả nghìn năm…. Nhưng cái chung của bất cứ một thiên tài nào, cũng là phải trải qua một giai đoạn gọt giũa, họ phải bị đập, bị đá, bị vùi dập, bị bào mòn bởi dư luận, bởi công chúng… tóm lại là bởi đồng loại của mình.
Đây giống như là số phận mà những kẻ hơn người phải chịu đựng-không có gọt giũa sẽ không có tài năng, không bị đạp, đá sẽ không có trưởng thành, giống như cục sắt không qua trui rèn thì giá trị của nó chỉ là số 0
Ngày xưa khi còn trẻ Hàn Tín-nhân vật làm trùm giai đoạn Hán Sở tranh hùng, thuở nhỏ ông ta vì nuôi chí lớn nên thay vì như người khác, suy nghĩ tầm thường là lo làm kiếm ăn, thì ông ta đầu tư hết sức lực để học binh pháp và chấp nhận đi xin ăn, sau đó ông ta được một người đàn bà làm nghề giặt đồ nuôi
Hàn Tín có nói : “Sau này tôi sẽ báo đáp công ơn của bà”, bà này đáp lại: “Anh đến cái thân còn nuôi không nỗi thì báo đáp thế nào?”. Hàn Tín vẫn nhẫn nhục không phản bác, sau đó ông bị xỉ nhục bởi tên bán thịt và sự tích này chắc ai cũng biết “Hàn Tín luồn trôn”, nhưng Hàn Tín vẫn nhịn nhục được.
Vì quá khứ như thế nên khi theo Hạng Vũ mấy năm mà vẫn không được dùng, nhưng cuối cùng thời cơ đã tới, ông ta gặp được Trương Lương và sau đó theo về với Lưu Bang, và có đoạn đối thoại này giữa Lưu Bang với Tiêu Hà-thừa tướng, mà mình nghĩ bạn nên đọc để ngẫm
Tiêu Hà : “Nếu bệ hạ chỉ muốn làm vua ở xó xỉnh này thì không cần đến Hàn Tín, còn muốn thống nhất thiên hạ thì không thể thiếu con người này”
Lưu Bang: “Hắn thuở nhỏ đã đi xin ăn, sau đó sống nhờ vào người khác, còn chịu cái nhục luồn trôn, ta mà dùng hắn thì các tướng khác họ nghĩ thế nào?”
Tiêu Hà: “Người phi thường phải có xuất thân khác thường, nếu ông ta cũng như người khác thì giờ này làm gì có Hàn Tín. Dưới trướng của bệ hạ có bao nhiêu là tướng sĩ xuất thân cao quí, nhưng đến giờ này họ đã làm được gì cho bệ hạ?”
Lưu Bang: “Nhưng người này từng ở dưới trướng của Hạng Vũ mấy năm mà chỉ làm tới chức chấp kích lang-chức vụ đi nhặt gươm giáo. Hắn mà làm tướng thì Hạng Vũ cười vào mặt bảo ta hết tướng để dùng à?
Tiêu Hà: “Hạng Vũ chỉ là hạng thô lỗ, vũ phu, có mỗi Phạm Tăng cũng không biết dùng, nếu ông ta nghe lời Phạm Tăng dùng Hàn Tín thì cái đầu trên cổ của bệ hạ đã chẳng còn, đừng nói chi tới việc ngồi đây để luận bàn thiên hạ”
Nếu ai mê hội họa cũng biết tới đại tài Picaso, khi chưa thành công, ông ta đã bị chính cha ruột nhốt vào nhà thương điên đúng 2 năm, vì Picaso quyết tâm nhốt mình ở nơi tĩnh lặng để suy nghĩ về hội họa. Cái giá của 2 năm trong nhà thương điên đối với Picaso là quá lớn, nó ảnh hưởng đến tính cách của ông rất nhiều, nên nếu ai để ý thì các bức vẽ của ông ta là không đẹp-theo nghĩa là hình dạng không đẹp, nó luôn méo mó, quái lạ, và có vẻ “điên”. Bị chính cha ruột xỉ nhục như thế chắc trên đời hiếm có ai. Còn nhiều câu chuyện về những người thành công như thế
Cho nên đối với tình trạng của bạn, thay vì than vãn sao thiên hạ nhiều chuyện đến thế, tình người sao độc ác đến thế, thì hãy mừng, vì bạn đang đặt chân đến ngưỡng cửa của việc “đứng cao hơn người khác”. Nhưng đó chỉ là bước đầu, cái còn lại gay go hơn nhiều, gian khổ hơn nhiều mà phần đông người khác đều ko vượt qua được, đó là phải biến những sự xỉ nhục đó thành động lực để ta trui rèn tài năng và vượt qua kẻ khác. Không làm được điều này thì mãi mãi bạn chỉ dừng lại ở bước 1: nếm chịu xỉ nhục và nuốt lấy xỉ nhục cho đến chết.
Ngày xưa Tổng thống Mỹ Lincon có xuất thân là nông dân, nhưng sau quá trình lăn lộn thì vào một ngày đẹp trời ông ta bỗng nhiên nảy sinh một ước mơ: giải phóng dân nô lệ. Để đạt được ước mơ này, ông ta đã nếm trải cay đắng tới mức độ, có một bài báo viết về cuộc đời Lincon như sau: “Nếu bạn có xuất thân hèn kém và muốn chọn một con người nào đó để học tập, nếu bạn bị thất bại nhiều lần trong cuộc sống và cần một bài học về con người thành công để nâng đỡ, thì nên chọn Lincon, vì đây là con người bị thất bại nhiều nhất trong đời để đạt được thành công, có xuất thân hèn kém nhất lên ngồi được chiếc ghế Tổng thống”
(Chương 2 – Tư duy thiên tài)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét