Ngày nay, sự phát triển của các trang mạng xã hội đã khiến cho teen chúng mình gần nhau hơn rất nhiều. Từ Yahoo, Twitter, Opera đến Facebook…, tất cả dường như chỉ để thực hiện mục tiêu duy nhất là: “Đem chúng ta đến gần nhau hơn”. Đặc biệt là Facebook. Với Facebook, teen dễ dàng gặp gỡ, giao lưu, kết bạn và chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
Là một teen chính hiệu, tớ cũng có một tài khoản trên Facebook và mê mải với công cuộc cày bừa Facebook. Trên đó, tớ add vào list friend của tớ vô số bạn bè, thân có mà không thân lắm cũng có. Tớ mải mê thu trồng và hái lượm trên nông trang của Facebook.
Tớ biết hôm nay là sinh nhật của cô bạn lớp trưởng, ngày mai là sinh nhật của cậu bạn ngồi cuối lớp và chỉ cần gõ vài dòng ngắn gọn trên “wall của các bạn ý, là tớ đã trở thành một người bạn chân thành, tình cảm. Tớ biết được bạn A, B, C nào đó, hiện đang ở cách xa tớ hàng ngàn km đang khỏe hay ốm, mới được cô giáo khen hay bố mẹ mắng.
Facebook quả là kì diệu, khi giúp chúng mình xây dựng được những mối quan hệ tốt đẹp trên thế giới ảo, Facebook cũng rất chu đáo, khi “cẩn thận” nhắc nhở chúng mình về những ngày sinh nhật, những ngày kỉ niệm của bạn bè trên Facebook. Nhưng bạn ơi, có những điều mà Facebook không nhắc đến:
Nút like trên mạng ảo không đồng nghĩa với việc bạn đã quan tâm trong thế giới thực tại. |
Facebook không nhắc nhở tớ rằng bố tớ vừa bị đau chân hôm qua. Vì bố không có Facebook, nên bố không thể treo 1 cái status kiểu như: “Ôi, đau chân quá” hoặc: “Đen đủi thế, chân với tay”. Bố chỉ biết lặng lẽ dán salonpas lên những chỗ bị thâm tím và dắt xe đi làm với đôi chân khập khiễng mà thôi.
Facebook cũng không nhắc rằng, hôm nay là sinh nhật mẹ. Bởi, cũng như bố, mẹ không có Facebook nên Facebook đâu có biết ngày hôm nay đặc biệt thế nào với mẹ mà nhắc. Tớ chỉ thấy mẹ mua thêm bó hoa về cắm, bố đi làm về sớm hơn và nhấm nháy với tớ có điều gì bí ẩn. À hà, thì ra hôm nay là ngày đặc biệt với mẹ. Giá mà Facebook nhắc tớ nhỉ, thì tớ đã làm một cái gì đó thật hoành tráng cho ngày của mẹ rồi. Tại Facebook đấy, phải không?
Facebook không dạy cho tớ cách sàng sảy. Hôm trước, mẹ đã phì cười khi tớ phụ mẹ làm món nộm hoa chuối. Chả là, món nộm này cần phải có lạc rắc lên trên. Mẹ đã rang lạc, ủ lạc cho giòn rồi. Việc của tớ chỉ là tróc vỏ lạc và sàng sảy thế nào cho vỏ lạc bay đi hết thôi. Thế mà tớ đã loay hoay mất gần nửa tiếng đấy. Phải đến khi có sự chỉ bảo của mẹ, thì tớ mới thôi đánh vật với những hạt lạc.
Cách đơn giản nhất là, vừa xoay đều cái rá vừa hất nhẹ nó lên trên, bao nhiêu vỏ lạc nhẹ hơn sẽ dồn lại một góc và bạn chỉ việc gạt nó đi thôi. Tớ “lăn lộn” trên Facebook bao lâu mà có thấy lời chỉ bảo nào tường tận như của mẹ đâu.
Facebook không nhắc tớ về ngày giỗ đầu của ông nội. Chỉ đến khi bố mẹ giục giã tớ sửa soạn đồ về quê, để thắp cho ông nội nén nhang nhân dịp giỗ đầu nên tớ mới nhớ ra. Đáng trách thế chứ. Tớ cứ áy náy với chính mình mãi đấy.
Facebook cũng không chỉ cho tớ chiếc khóa nào ứng với chìa nào trong chùm chìa khóa của tớ. Nhà tớ có bao nhiêu là loại khóa: khóa cổng chính, khóa cổng phụ, khóa nhà, khóa bếp, khóa tủ, khóa xe của tớ… Đấy, vì chừng đấy cái chìa khóa mà lắm phen tớ khốn khổ vì nhầm lẫn lung tung. Thế mà, bố mẹ tớ “trăm lần như một” đều tra chìa trúng phóc.
Bí quyết ở đây là: “Con phải để tâm, con gái ạ. Những cái chìa khóa nhìn qua có vẻ giống nhau, nhưng không phải cái nào cũng như cái nào đâu. Ví dụ như chiếc chìa khóa cổng chính và chìa khóa cổng phụ này nhé. Kích cỡ của chúng không bằng nhau”.
Mẹ thì có cách khác, trực quan hơn để đánh dấu những chiếc chìa khóa. Mẹ buộc chỉ màu lên mỗi chiếc chìa khóa. Chìa khóa buộc sợi chỉ màu đỏ là chìa khóa nhà, màu xanh là chìa khóa cổng, màu nâu là chìa khóa bếp… Cứ thế, chùm chìa khóa của mẹ sặc sỡ đủ màu.
Facebook không nhắc tớ cô bạn thân bị ốm, đã nghỉ học được 3 hôm. Vì bạn thân tớ rất chăm học, không có Facebook và cũng không có thói quen chia sẻ trên mạng xã hội. Thế nên, tớ không biết bạn tớ phải nghỉ học vì bệnh gì, bệnh có nặng hay không? Phải đến tận nhà bạn ấy, nhìn gương mặt bạn ấy đỏ bừng trong cơn sốt mê man, tớ mới biết bạn thân của mình bị sốt vi rút.
Đôi khi, chúng mình say sưa vun đắp cho những quan hệ bạn bè trên mạng mà quên mất rằng, đâu đó, trong cuộc sống thực tại, có những điều cần phải để tâm hơn rất nhiều.
Sẽ chẳng có Facebook nào nhắc bạn những điều ấy đâu teen ạ. Nhưng bạn vẫn phải nhớ, không phải vì những notes trên Facebook, mà nhớ bằng trái tim, bằng kí ức của chính mình.
Vì chúng mình còn đôi mắt để quan sát, đôi tai để lắng nghe, và một tấm lòng để biết trắc ẩn, nên sẽ chẳng cần Facebook nhắc giùm những điểu đơn sơ nhưng ý nghĩa đấy đâu, teen nhỉ?
Theo Mai Hà Uyên- Mực Tím
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét