Tam giác quỷ Bermuda - bí ẩn chờ khám phá
Tại đây, la bàn sẽ không chỉ đúng về hướng Bắc... Tam giác quỷ Bermuda là một khu vực tọa lạc ở phía Tây Bắc Đại Tây Dương, bao quanh bờ biển phía Đông bang Florida (Mỹ) và Puerto Rico. Bên cạnh đó, một phần của tam giác này còn kéo dài tới khu vực lân cận bang South Carolina (Mỹ). Sở dĩ, vùng biển này có tên Bermuda do nó được đô đốc người Tây Ban Nha lần đầu tiên tìm thấy vào năm 1503.
Tam giác quỷ Bermuda |
Nhìn chung, Tam giác quỷ Bermuda là một khu vực đầy nắng, gió, không có các mùa phân chia rõ rệt. Đây là một trong hai địa điểm trên Trái đất mà la bàn sẽ không chỉ đúng về hướng Bắc. Rất nhiều người còn nói, các quy luật vật lý cũng không còn đúng ở nơi này.
Christopher Columbus, nhà thám hiểm nổi tiếng đã tìm ra châu Mỹ, từng ghi lại những dòng nhật ký rợn tóc gáy về cuộc hành trình của ông qua khu vực này vào năm 1492. Columbus đề cập đến sự lệch hướng dị thường của các công cụ điều hướng, cho đến những ánh đèn chiếu sáng lạ lùng ở đường chân trời. Trong cuốn sổ ghi chép, ông còn mô tả về "một ngọn lửa khổng lồ" lao từ trên cao xuống biển.
Một sự cố lạ thường khác cũng xảy ra tại Tam giác quỷ Bermuda vào năm 1872. Sử sách ghi lại rằng, tàu Mary Celeste rời Genoa (Ý) vào ngày 7/11/1872. Đến ngày 4/12/1872, các thủy thủ trên tàu Gratia Dei nhìn thấy tàu Mary Celeste đang trôi nổi một cách ngẫu nhiên trên biển. Khi đến gần Mary Celeste, họ phát hiện con tàu này hoàn toàn trống trơn, không một bóng người. Ngay cả các xuồng cứu hộ cũng không được tìm thấy dù “con tàu ma" nhìn chung vẫn trong tình trạng chạy tốt.
Tam giác quỷ Bermuda |
Câu chuyện nổi tiếng nhất được ghi chép cẩn thận và đầy đủ về sự cố ở Tam giác quỷ Bermuda chính là sự cố "Chuyến bay số 19”.
“Chuyến bay số 19” là sự kiện 5 chiếc máy bay TBM Avenger của Hải quân Mỹ bị biến mất trong quá trình bay huấn luyện ngày 5/12/1945 từ căn cứ Không lực Hải quân Ft. Lauderdale, bang Florida (Mỹ).
Trước khi biến mất, Trung úy Charles Taylor - chỉ huy “Chuyến bay số 19” đã gửi các thông điệp radio về căn cứ chỉ huy, báo cáo về những ảnh hưởng thị giác bất thường như: lạc đường, sự xuất hiện của vùng nước màu trắng, đại dương "nhìn không giống mọi khi" và la bàn xoay không kiểm soát.
Một thủy phi cơ Martin Mariner thuộc đội tìm kiếm được cử đến cũng phát nổ chỉ trong 23 phút sau khi cất cánh, đưa tổng số người được coi là tử vong lên con số 33, bao gồm tất cả 14 thành viên đội bay thuộc "Chuyến bay số 19" và 13 thành viên đội cứu hộ. Tất cả các tín hiệu nhận được đều nằm ở khu vực giáp ranh Tam giác quỷ Bermuda.
Tam giác quỷ Bermuda |
Ngày 8/4/1952, tàu chở hàng Laifudan của Nhật chở đầy lúa mạch, đang chạy trên khu vực này cũng đột ngột mất tích. Năm 1997, một tàu thủy hạng trung đi vào vùng này ngay lập tức rơi vào tình trạng mất kiểm soát, hoàn toàn mất định hướng rồi lật xuống biển. Hơn 300 người trên tàu đều thiệt mạng.
Điều khó hiểu hơn là vào năm 1970, máy bay chở khách cỡ lớn của Mỹ lúc đi qua vùng biển này cũng đột nhiên mất liên lạc với đài chỉ huy ở sân bay. Máy bay biến mất trên màn hình radar theo dõi trong 10 phút, sau đó lại hiện ra và đáp xuống. Tất cả các đồng hồ trên máy bay đều chạy chậm 10 phút.
Theo thống kê, từ đầu thế kỷ 20 đến nay, có 30 máy bay, 100 tàu và khoảng 1.000 người đã biến mất tại khu vực Tam giác quỷ. Tất cả xác tàu bè, máy bay đều không tìm thấy, trong đó có cả chiếc tàu vận tải khổng lồ USS Cyclops của Mỹ (mất tích không để lại dấu vết cùng 306 thành viên thủy thủ đoàn và hành khách).
Tam giác quỷ Bermuda |
Những lời đồn đoán về Tam giác quỷ cũng từ đó mà ra. Theo truyền thuyết, có người cho rằng đây là khu vực bị yểm bùa của những thổ dân châu Mỹ nhằm tránh sự xâm chiếm của người ngoài. Có người lại cho rằng đây là một trận đồ bát quái chưa được phá bỏ. Hay như tác giả của truyện Đôrêmon đã dành hẳn một tập truyện dài về khu vực này (tập truyện “Lâu đài dưới đáy biển”), cho rằng đây là căn cứ của một thế lực siêu nhiên nào đó.
Các nhà khoa học trên thế giới cũng từng đưa ra nhiều lời lý giải cho sự biến mất bí ẩn của tàu thuyền và máy bay trên khu vực Tam giác quỷ.
Một số nhà khoa học về địa chất từ Nhật, Đức và Mỹ đã tìm thấy trữ lượng khí mê-tan rất lớn trong vùng Tam giác quỷ Bermuda. Họ cho rằng: trong độ sâu từ 500 đến 2.000m, băng mê-tan (methane hydrate) có thể hình thành nếu trữ lượng mê-tan lớn và nhiệt độ cho phép. Nếu áp suất và nhiệt độ thay đổi theo thời gian, khí mê-tan sẽ dần dần thoát ra khỏi các “tảng gần giống như băng” này.
Khi có thay đổi đột ngột, ví dụ như xảy ra động đất dưới đáy biển hay chuyển dịch kiến tạo mảng, một phần lớn của băng mê-tan này có thể bị phân rã ra thành các thành phần cấu tạo (nước và mê-tan). Mê-tan dạng khí nổi lên trong bọt khí, làm giảm tỉ trọng của nước. Lực đẩy của tàu thủy và tàu ngầm giảm đi nhanh chóng, mạnh đến mức khiến chúng bị nhấn chìm xuống mặt nước hoặc đến tận đáy biển.
Ngoài ra, hiện tượng này còn hình thành điện tích khi bọt khí nổi lên, ma sát với nước, từ đó tạo nên một dòng điện, giải thích cho việc những thiết bị, dụng cụ từ trường và điện không hoạt động được nữa.
Tuy vậy, những lý giải trên đều chưa có cơ sở khoa học chắc chắn và còn nhiều điểm chưa thật hợp lý. Và do vậy, Tam giác quỷ Bermuda đến nay vẫn là một khu vực đầy kỳ bí với chúng ta.
Khám phá bí ẩn "tam giác quỷ" Bermuda
Bermuda là vùng ven biển Bắc Mỹ ở khu vực nằm giữa mũi Gatterac, bán đảo Florida và quần đảo Cuba. Xét về cấu trúc địa lý và khí hậu, đây là một vùng gần giống như tấm gương phản chiếu rộng lớn. Các cơn bão xuất phát từ Đại Tây Dương tạo nên luồng sóng hạ âm cực mạnh, bị phản hồi từ khu vực phản xạ này và hội tụ vào khu vực Tam giác quỷ. Kích thước rộng lớn của các cấu trúc hội tụ cho phép đưa ra giả thuyết tại đó có những khu vực phản xạ mà sóng hạ âm có thể đạt tới cường độ rất lớn và là nguyên nhân gây nên các hiện tượng quái dị.
Tam giác quỷ Bermuda |
Như chúng ta đã biết, sóng hạ âm cường độ lớn gây nên cảm giác sợ hãi và ý muốn bứt phá ra khỏi không gian khép kín. Dĩ nhiên, hành vi đó là hậu quả của phản ứng trực cảm đã hình thành từ rất lâu trong quá khứ tiến hoá của con người, mỗi khi bị tác động của sóng hạ âm hình thành trước lúc nổ ra các vụ động đất. Chính phản xạ này đã khiến cho các kíp máy bay và hành khách bị hốt hoảng và vội vã nhảy ra khỏi con tàu.
Dòng xoáy hạ âm của cơn bão hội tụ vào khu vực Tam giác quỷ. Khi cộng hưởng với nhịp sinh học của con người, sóng hạ âm có cường độ cao có thể gây chết người ngay tức khắc. Sóng hạ âm có thể là nguyên nhân dao động cộng hưởng của cột buồm trên thuyền và làm cho chúng gãy vụn. Hiện tượng tương tự cũng xảy ra khi sóng hạ âm cộng hưởng với độ rung của các yếu tố cấu trúc của máy bay. Sóng hạ âm cũng có thể là nguyên nhân hình thành một lớp sương mù dày đặc có màu đục như sữa trên đại dương và nhanh chóng biến mất. Độ ẩm của khí quyển tích tụ lại trong giai đoạn giãn nở có thể không kịp tan ra trong không khí ở giai đoạn nén tiếp theo, nhưng đồng thời có thể biến mất ngay tức khắc khi không có sóng hạ âm. Cuối cùng, sóng hạ âm có tần số 5-7 Hz có thể cộng hưởng với dao động cơ học, với con lắc đồng hồ có cùng tần số dao động và gây nên tác động phá huỷ. Điểm xuất phát của huyền thoại về trận gió hú rùng rợn, gây cảm giác sợ hãi do sóng hạ âm mạnh gây ra có thể là các hiện tượng tương tự xảy ra ở Tam giác quỷ. Các cấu trúc có tính chất hội tụ tương tự cũng có thể có ở các khu vực khác nhau trên hành tinh.
Sóng hạ âm có thể truyền dưới nước, còn cấu trúc hội tụ có thể hình thành ở thềm lục địa. Nguồn gốc của các sóng hạ âm cũng có thể là các núi lửa hoạt động ngầm dưới biển và động đất. Dĩ nhiên, hình dạng của các tấm gương phản chiếu sóng hạ âm ở thềm lục địa không hoàn chỉnh. Với kích thước tương đương bước sóng, cấu trúc thềm lục địa cũng có thể có tính chất cộng hưởng. Cần phải nghiên cứu mối liên hệ giữa tham số của các nguồn phát ra sóng hạ âm và sự phân bố cường độ sóng hạ âm trong mỗi một khu vực bị nghi là có hiện tượng dị thường. Quy luật hình thành các khu vực nguy hiểm quyết định tính chất của các biện pháp phòng ngừa.
Ảnh hưởng của sóng hạ âm đối với con người không chỉ hạn chế ở tác động trực tiếp đối với cơ thể, như đối với hệ thần kinh. Trong quá trình tiến hoá của con người, chắc chắn đã hình thành một trung tâm xúc cảm với sóng hạ âm nhằm báo động trước động đất và núi lửa. Tập hợp các phản ứng cần phải có khi xảy ra tác động bên ngoài vào trung tâm này có thể xác định được, khi biết chức năng của các phản ứng đó là để bảo đảm con người sống sót an toàn mỗi khi bị các tai nạn tương tự. Vậy đó là phản ứng gì? Có thể nêu tên các phản ứng sau: né tránh không gian khép kín để không bị rơi vào tình trạng chết chất đống, xu hướng chạy ra xa các đối tượng có thể bị đổ vỡ. Nói tóm lại, con người có xu hướng chạy đi bất cứ đâu để tránh khu vực có thảm họa. Dĩ nhiên, tất cả những hành động đó đều kéo theo cảm xúc sợ hãi.
Có thể quan sát được các phản ứng tương tự ở nhiều động vật, như chó biết cứu các em nhỏ trước khi xảy ra động đất. Đồng thời, khi bị tác động trực tiếp vào cơ thể, sẽ xuất hiện các phản ứng không cụ thể như suy kiệt, mệt mỏi và rối loạn giống như khi bị tác động của tia X quang và sóng vô tuyến tần số cao. Ngày nay, con người đã không còn nhạy cảm với sóng hạ âm, nhưng khi bị tác động của sóng hạ âm cường độ lớn, hệ thống bảo vệ từ xa có thể bị kích động và lấn át khả năng hành động tỉnh táo. Nếu sự sợ hãi không phải do các biểu tượng bên ngoài gây ra thì có thể xuất phát từ bên trong. Con người sẽ cảm thấy một xúc cảm sợ hãi vô thức. Điều này được chứng minh qua những lời nói cuối cùng của các phi công và thuỷ thủ khi bị chết trong vùng Tam giác quỷ, như: "Bầu trời thật khác lạ", "Mặt biển thật khác lạ, một điều khủng khiếp đang xảy"... Nếu sự sợ hãi do các biểu tượng bên ngoài gây nên thì những người dũng cảm đã quen với nỗi sợ hãi có thể kịp phát đi các thông báo cụ thể. Phụ thuộc vào cường độ của sóng hạ âm, những người ở trên tàu có thể cảm thấy sợ hãi ở các mức độ khác nhau. Họ có thể ngồi vào xuồng bơi khỏi tàu hoặc chạy lên bong. Với cường độ sóng hạ âm cực lớn, họ có thể bị chết như đã từng được mô tả.
khoahoc.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét