Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

Con yêu Bố nhiều lắm!

Người gửi: Trần Thị Thuý
Địa chỉ: Lớp Báo chí 6C - Trường Cao đẳng Phát thanh - Truyền hình I - TP. Phủ Lý - Hà Nam
Ngoài trời đang có những đợt gió mùa đông bắc tràn về, những cơn mùa phùn cũng đã xuất hiện khiến thời tiết càng trở lên lạnh hơn. Trong tiết trời đông se lạnh, nhiều người thường vùi mình trong chăn ấm. Giờ đây khi đang cuộn mình trong chăn tôi chợt nhớ đến bố, chắc giờ này bố đang đi cày ngoài đồng, không biết bố có mặc đủ ấm để đi làm không. Tôi chợt cảm thấy mình có lỗi khi bố thì đang đi làm ngoài đồng còn tôi thì đang ngủ vùi trong chiếc chăn mềm mại ấm áp.
Bố tôi năm nay đã gần 55 tuổi, đầu bố cũng đã xuất hiện những sợi tóc bạc nhưng bố vẫn đi cày mỗi khi đến mùa vụ. Bố vẫn cần mẫn làm việc như con ong tìm mật cho đời. Tôi thương bố khi trời đang lạnh căm căm mà bố vẫn phải dậy từ rất sớm để ra đồng. Đôi chân bố chai sạm, khô ráp, to hơn bình thường vì một ngày không biết bố đi biết bao nhiêu đường cày. Tôi chợt hiểu tại sao nhiều người bảo bố bán trâu đi nhưng nhất định bố không chịu bán. Tôi hiểu bố đang cố gắng làm công việc khó nhọc này để kiếm được chút ít tiền cho tôi đi học. Bố chắt chiu từng đồng nhỏ cho tôi trang trải cuộc sống của một cô sinh viên xa nhà.
Con yêu Bố nhiều lắm!
Thời gian thấm thoát trôi bố cũng đã làm công việc này được gần 20 năm rồi, từ khi tôi còn rất nhỏ. Tuổi thơ tôi cũng gắn liền với những buổi đi chăn trâu, những ngày được bắt cào cào trên đồng hay những lần được bố dạy thả diều trên đồng… Những thứ tưởng chừng như đơn giản nhưng nó đã ăn sâu vào tâm trí của tôi. Thời gian ấy dạy cho tôi biết sống có ý nghĩa hơn.

Đã 10 năm trời tôi đi chăn trâu, tôi dần trở thành một cô bé mục đồng và rồi chẳng biết từ bao giờ tôi có biệt danh là “Thuý trâu”. Thương bố tôi cũng chỉ biết đi chăn trâu giúp bố sau những giờ học trên lớp, dù những ngày hè nóng nực hay những mùa đông lạnh giá, tôi cũng cố gắng để lũ trâu được ăn nhiều cỏ non. Như thế, đến mùa cày ải, có chú trâu to khỏe, bố sẽ  đỡ cực nhọc hơn.

Chính vì thế mà những buổi đi chơi cùng bạn bè tôi không được tham gia. Khi nhìn chúng bạn có thời gian rảnh rỗi để đi chơi, tôi cũng tủi thân khi tự hỏi tại sao chúng bạn được đi chơi vui vẻ, cười đùa thế còn tôi thì suốt ngày phải lủi thủi đi chăn trâu một mình? Nhưng khi nghĩ đến bố đã vất vả nhường nào để nuôi tôi khôn lớn cũng như có tiền để đi học, ý nghĩ đó chợt tan biến và tôi lại thấy

Tôi còn nhớ ngày tôi đỗ vào ngành Báo chí của trường Cao đẳng Phát thanh - Truyền hình I (TP. Phủ Lý - Hà Nam) thì những người thân trong gia đình không cho tôi đi học vì nhà nghèo không có tiền trang trải mọi chi phí. Bố là người duy nhất ủng hộ tôi. Tôi thì rất muốn được đến trường để theo đuổi giấc mơ đổi đời bởi như thế tôi mới có thể giúp bố mẹ bớt khổ.

Kể từ đó tôi thấy bố trăn trở nhiều hơn, đôi mắt bố thâm quầng lại vì nhiều đêm thức trắng suy nghĩ vì tôi. Và rồi bố đã quyết định cho tôi đi học. Khi đó trong tôi ngập tràn hạnh phúc. Nhưng sao lúc đó tôi không thể nói lời cảm ơn người cha đã hy sinh tất cả để cho tôi được bằng bạn bằng bè. Tôi chỉ biết hứa với bản thân là nhất định sẽ cố gắng học thật tốt.

Để có thêm tiền cho tôi đi học ngoài việc đi cày mỗi khi đến mùa vụ, bố còn nhận làm thêm nhiều việc khác như đi đánh cây cho người buôn cây cảnh, làm gạch thuê cho người ta, hay đi phu hồ… Dường như tôi chẳng thấy khi nào bố rảnh rỗi cả. Vậy mà nụ cười vẫn luôn rạng ngời trên khuôn mặt bố. Điều đó càng làm cho tôi thêm quyết tâm hơn.  

Mỗi lần về nhà cầm những đồng tiền mà bố mẹ đưa cho để trang trải cuộc sống của một cô sinh viên xa nhà, lòng tôi rưng rưng xen chút ái ngại bởi trong đó chất chứa bao giọt mồ hôi vất vả của bố, của mẹ. Cầm những đồng tiền trên tay lý trí mách bảo tôi  phải cố gắng để không phụ lòng cha mẹ. Vậy mà đã có nhũng lúc tôi không làm chủ được bản thân.

Có đôi khi tôi tiêu tiền phung phí thái quá rồi chợt nghĩ đến bố mẹ  lam lũ ở quê nhà, rtôi lại dặn lòng lần sau ráng chi tiêu cho hợp lý. Có lúc muốn mua một cái áo mới thật đẹp và đắt tiền nhưng lại chợt nghĩ đến bố ở nhà phải mặc những bộ quần áo đã sờn vai bạc màu, thậm chí là không mấy sạch sẽ những mong đủ ấm để khi đi làm không bị lạnh thì khóe mắt mắt tôi chợt cay cay. Có lúc tôi muốn mua và nấu những món ăn thật ngon để cho mọi người biết rằng mình là một đứa nấu ăn ngon và khéo nhưng lại chợt nghĩ liệu điều đó có cần thiết khi bố mẹ ở nhà đang phải kiếm những ngọn rau muống, những con tôm, con cá để ăn uống qua ngày.
Con yêu Bố nhiều lắm!
Đã có những lúc tôi muốn chạy theo chúng bạn để ăn chơi vui đùa thỏa thích để hưởng thụ những năm tháng tuổi trẻ rộn ràng nhưng lại chợt nghĩ như thế thật không phải với bố mẹ ở nhà… Và cũng có rất nhiều lúc nỗi nhớ và lòng thương mẹ cha da diết trong lòng, tôi cũng chỉ biết dành dụm từng đồng bạc lẻ để bắt cuộc gọi về nhà hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bố mẹ. Rồi lại tự dặn lòng mình luôn luôn cố gắng để không bao giờ gục ngã. Tôi chỉ mong sao sau này tôi có công việc ổn định nuôi sống bản thân và giúp đỡ bố mẹ phần nào cho bố mẹ đỡ khổ. Bố mẹ hạnh phúc những năm cuối đời là nỗi ao ước luôn thường trực, là niềm hạnh phúc lớn lao của tôi.

Chắc giờ này bố tôi đang mải mê với những đường cày trên cánh đồng quê. Bố sẽ không đọc đựợc những dòng chữ này vì bố không biết đến Internet là gì, nhưng tôi vẫn viết vì tôi không thể từ bỏ cơ hội được thương yêu người cha rất đỗi kính mến của mình, dù chỉ bằng những trang giấy sẻ chia. Tôi viết để thấy rằng những yêu thương tôi dành cho bố, cho mẹ, cho gia đình bé nhỏ và những người xung quanh tôi sẽ đem đến cho tôi niềm vui mỗi ngày. Và bố kính yêu, con gái bố nhất định sẽ sống một cuộc đời thật ý nghĩa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến